
“Bạn bây giờ khác xưa quá!”
Bạn sẽ phản ứng như thế nào nếu như có ai đó nói rằng bạn đã khác lúc xưa?
“Khác xưa”, từ ngữ thật nhẹ nhàng, nhưng dường như có điều gì cay đắng, và mỉa mai quá.
Có một dạo, tôi sợ ai đó bảo mình “khác xưa”, tôi luôn tìm đủ mọi cách để chứng tỏ với mọi người rằng, tôi vẫn là tôi, không có gì thay đổi. Đôi lúc tôi sợ cảm giác như mình đang đánh mất chính bản thân mình, sợ một lúc nào đó, mình đã hoàn toàn khác xưa, sợ những điểm riêng, những điểm-đáng-nhớ của mình, một ngày nào đó biến mất, và thay vào đó là những điều vô cùng lạ lẫm, không còn giống như xưa.
Giữa “xưa” và “nay” là một khoảng thời gian dài, trôi qua vùn vụt. Để đôi khi nhìn ngẫm lại, những thói quen, những sở thích, những câu nói cửa miệng, cách ăn mặc… nhiều khi đã đổi thay rất nhiều.
Câu nói cửa miệng “vui thiệt” được đổi thành “mệt quá”.
Sở thích được nằm đong đưa trên võng đọc sách, thì bây giờ ngồi đọc e-book cho nhanh gọn hơn.
Gu ăn mặc không còn được chú trọng.
Những sở thích xưa, tự dưng không còn nữa.
Đôi lúc thấy cảm xúc nhạt nhòa…
Có những lúc tự nhận ra mình khác xưa!
Cuộc sống của mình cũng khác xưa. Ít mơ mộng viễn vong, mà thay vào đó là những tính toán chi ly và thực tế hơn bao giờ hết.
Để rồi giật mình tự hỏi, phải chăng mình đang đánh mất chính mình. Mình đã hoàn toàn khác xưa, có phải không?
Tôi giật mình nhận thấy những ưu tư của mình không còn nữa, những trăn trở của mình về một quyển sách, về một câu thơ cũng tan biến mất tiêu.
Tôi xưa của tôi đâu rồi?
Tôi nhặt lấy từng kí ức của mình, và bật khóc.
Có những tháng ngày tôi đánh mất chính mình.